Tuổi già cô đơn ở phương tây

Tại ga xe lửa Frankfurt, tôi đang loay hoay với đủ thứ dụng cụ, từ chân máy đến máy ảnh, từ ba lô đến máy ảnh, bỗng tôi nghe thấy một giọng nói Việt Nam: “Anh đi đâu thế? Hãy để tôi giúp bạn. “Tôi nhìn lên và thấy anh ta, một người đàn ông trung niên gầy, ăn mặc đẹp.

Khi biết tôi sẽ chở tàu đến Frankfurt Expo, anh ta quay sang nhiệt tình xung phong xách đồ và phục vụ tình nguyện. Đưa tôi đi chỗ khác Đến nơi, anh ấy biết tôi đến đây lần đầu tiên, anh ấy bày đủ thứ từ giải trí đến hấp dẫn đến khu đèn đỏ, sau khi đăng ký xong triển lãm, anh ấy quay sang tôi và thấy anh ấy vẫn đứng đó đợi anh ấy và nói: “Dù em Ở đây lâu rồi, vé vào đây còn đắt nhưng sau này bạn chưa từng đến đây. “Anh ấy nói. Khi nghe tin anh ấy cũng sẽ đến, tôi quay sang yêu cầu BTC cho anh ấy thẻ báo chí và cùng mình tham gia hội chợ, chưa kể anh ấy mừng quá, đeo mác vào cổ, nhẫn nhịn. Tôi nhặt chân máy của ông ấy lên. Tôi không thể tìm thấy nó. Khi ông già xuất hiện lần nữa, tôi chuẩn bị rời đi với một đống quà. Ông già khoe như một đứa trẻ lên ba tặng quà.

Tôi và tôi thường Đi câu cá ở sông Chính, nơi giao thoa giữa sông và đất. Ảnh minh họa.

Sau này tôi được biết anh tên Nan, quê ở Nghệ An. Sau khi thống nhất, anh có bằng lái xe ô tô nhưng đến nay vẫn chưa Từ trước đến nay, anh ấy chưa bao giờ sở hữu một chiếc ô tô nào. Tôi nghĩ việc xin giấy phép lao động sẽ dễ dàng hơn. Không thể tốt hơn nếu tôi tự do đi lại và cung cấp tài xế cho tôi –

bất cứ khi nào tôi có cơ hội đến Frankfurt để làm việc, tôi đều đến thăm anh ấy, Đôi khi chúng tôi cùng nhau đi câu cá ở sông Chính, anh ấy ngồi lặng yên, nhìn những gợn sóng trên mặt hồ, nhưng mỗi khi chiếc phao di chuyển, nó phản ứng rất nhanh, khi vớt được con cá lên bờ, khuôn mặt anh ấy lộ ra vẻ hiếm có. Cảm giác mãn nguyện.

Một buổi tối mùa hè, Nam rủ tôi đi câu cá đêm, ánh trăng thổi, chiếc phao câu soi bóng xuống mặt hồ như đom đóm Chợt tâm sự trong lòng: “Mình già rồi cô đơn rồi chú ơi”. Gia đình này đông con nên anh lớn lên, ở trong quân đội vì tuổi còn nhỏ nên được anh nhận làm con nuôi, đi nghĩa vụ được mấy năm thì trở về, bố mẹ anh ép cưới để sinh con và nối tiếp gia đình này. Người phụ nữ phù hợp với bố mẹ già của anh. Trước khi sinh con, anh đủ điều kiện để hợp tác chuyên môn tại Đức. Bỏ lại người vợ trẻ, anh đi du lịch miền Tây với bao ước mơ thuở nhỏ.

Anh làm việc chăm chỉ hàng ngày. Cuối tuần, Anh ấy sẽ mời những người Đức mà anh ấy biết làm quần jean từ quán bar hoặc hàng xóm. Anh ấy chỉ tìm kiếm khách hàng để đánh giá xem họ ăn hoa hồng như thế nào. Công việc này đang diễn ra tốt đẹp. Khi về nhà, anh ấy tiết kiệm tiền và cố gắng tiết kiệm Số tiền dành dụm được để làm vốn.

Nước Đức thống nhất, và anh ấy vẫn vậy. Tuy nhiên, thay vì bán thuốc lá và quần áo trên đường phố, anh ấy đã đi làm trong các nhà hàng và quán ăn, tìm một công việc ở Frankfurt và chuyển đến Năm 1991, anh về quê, dùng hết tiền mua đất ở ngoài Hà Nội, mong sau này hai vợ chồng lên thủ đô làm ăn, tương tự, sau khi đi nghỉ về, vợ anh đang mang thai đứa con gái đầu lòng.

Vì thiếu vắng tình thương của cô, anh không cho cô đi làm nông bình thường, anh gom góp tiền trả lại cho vợ ăn mặc vui vẻ và chăm sóc những đứa con mà anh hằng mong ước. Đồng thời anh vẫn kiếm tiền hàng ngày Ra đi làm với hy vọng dành dụm đủ tiền để hai mẹ con đoàn tụ.

Vợ anh cần nhiều tiền hơn, số lượng trong sổ của anh ngày càng ít đi, mỗi lần về phép anh đều được vợ bắt gặp. Sự quấy rối của anh vô dụng không bằng thiên hạ, vì hạnh phúc gia đình, anh nhẫn nhịn đảm bảo mọi việc suôn sẻ, rồi đứa con trai thứ hai ra đời, anh vui hơn có người nối nghiệp, nỗi buồn nội tâm càng thêm trầm trọng Hà Nội. , Nhưng vợ con ông “vô sản, công phu”, không hiểu nông nghiệp. Nhưng cái xấu ở thành phố, vợ con ở đó tốt lắm. Rồi vợ vay nặng lãi để thỏa mãn niềm sung sướng, đến khi không còn khả năng thanh toán thì bán nhà cùng bồ nhí. Anh tích góp hết tiền và vay mượn bạn bè mua nhà để vợ con sinh sống.

Anh ấy vẫn chưa trả nợ.Dùng số tiền mới vay được, anh được biết vợ con đã bán nhà, về quê sinh sống. Nhưng nỗi buồn lớn nhất trong lòng bà là cả hai đứa con đều vâng lời mẹ, không muốn lộ diện. Với mỗi cơn đau, anh ấy càng trở nên lầm lì hơn.

Giờ cuối chiều con vẫn đang sống một mình ở Frankfurt chỉ mong một ngày con có thể hiểu được tấm lòng của cha. — Một hôm, nghe tin Nam bị ốm, tôi vội vã đến thăm anh. Trên giường bệnh, khuôn mặt nhăn nheo của anh càng thêm nghiêm trọng, hai mắt đỏ hoe. Anh nói nhỏ: “Sắp mất nhà rồi.” Những căn nhà còn lại ở quê anh cũng coi như thế chấp ngân hàng. Đôi mắt anh trống rỗng và bất lực. Ngoài cửa sổ, những chiếc lá vàng như rơi vào mùa thu.

Nếu ai đó may mắn đi qua sông Chính và nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng ngư dân Việt Nam mỗi chiều, thì có lẽ đó chính là Lao Nan, người đã một mình lưu đày gần 30 năm qua.

(Tên người trong bài đã được thay đổi để đảm bảo bí mật)

Hoàng Hải

Mời độc giả chia sẻ truyện hải ngoại tại Việt Nam hoặc gửi mail về nguoivietvnexpress@gmail.com

Comments

Trang web bet365 là gì_bet365 tiếng việt_trang web chính thức của bet365