“Lễ xuân về nhà sau dịch”
Tôi sinh ra ở thành phố Zhilin, thành phố Haiyang. Có bố mẹ tôi, họ hàng của tôi và họ hàng của tôi. Những ngày này, cái tên thường được nhắc đến, nhưng không hiểu sao không ai muốn.
Tôi tự hào giới thiệu quê hương với các học trò của mình, đất nước của “Tinh thần Thầy”. Có Côn Sơn, Kiếp Bạc, đền thờ Giáo sư Nguyễn Trãi, Chu Văn An và những người con quê chân chất nhưng mến khách. Em cũng rất vui khi chia sẻ với bố mẹ kế hoạch 6 tháng nữa về quê ăn Tết, ông bà không thấy cháu ngoại đâu. Nhưng giờ quê tôi đang chống chọi với dịch bệnh. Có lẽ kế hoạch về quê ăn Tết năm nay của tôi sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Tôi đã gọi điện về nhà được hai ngày, chỉ mong có tin vui với bố mẹ, chị gái và làng xóm. Mấy lần đầu mẹ bảo cứ yên tâm, đừng lo, “đến Tết thì dịch xong”. Sau đó, sau khi các phương tiện truyền thông báo cáo rằng Haiyang có thêm trường hợp Covid-19, tôi miễn cưỡng gọi điện về nhà ngay lập tức. Ngay lúc đó, mẹ tôi khóc: “Cô lập đến mùng 6 Tết, về quê đi con. Con đừng lo”
Tôi cúp máy vì không muốn mẹ biết nước mắt tôi đang rơi. Cô ấy sẽ cảm thấy ấm áp, nhưng cô ấy phản đối tôi. Quê tôi đêm qua không ngủ, và nhiều đứa trẻ Haiyang trên khắp đất nước có lẽ đã ngủ với quê hương cả đêm.
Cả một vùng quê yên bình đang vào Tết, biết bao gia đình quanh năm sum họp, xum vầy mong Tết bán rau, củ. Còn với những người bán đào, quất, hoa, cây cảnh… Không ngờ, Covid lại ra tay. Hôm qua, thành phố đã được cách ly. Ngoài nỗi lo về dịch bệnh, còn nhiều nỗi lo khác, đau đáu nghĩ đến trong tương lai.
Ngày 17 tháng 12, một ngày bận rộn mà lẽ ra là một ngày bận rộn, bây giờ phải phấn khích. Mẹ tôi nói: “Tết xong sẽ về sau”. Có lẽ. Tôi sẽ không buồn vì Tết này không được đưa các con về với ông bà ngoại, vì tôi biết cả nước sẽ hướng về quê hương, chỉ cầu mong sức khỏe cho mọi người. Ở trung tâm dịch thuật, hàng giờ, hàng phút có bao nhiêu bác sĩ, công an, bộ đội, sinh viên … đến giúp đỡ bà con quê tôi. Với kinh nghiệm chống dịch của mình, tôi tin rằng Covid sẽ nhanh chóng khoanh vùng và biến mất.
Nhưng chỉ khi quê hương thanh bình, đất nước mình mới có hoa mắt. Vậy là Tết chắc chắn sẽ về. Khi đó, tôi sẽ đưa con đi “Vui hội đầu xuân” cùng ông bà. Bây giờ, tôi sẽ ở yên một chỗ và tuân thủ luật chống dịch. Tôi biết điều cha mẹ lo lắng nhất là sức khỏe của con cái, con cái ở xa, mấy ngày nữa là Tết …
NguyễnDiu
>> Bài viết chưa chắc đã như ý Vue VnExpress.net. Xuất bản tại đây.